Bùi Chát, Không đề 3 & 8 (sơn dầu đa vật liệu)
Trong lời tự bạch của nghệ sĩ, Bùi Chát viết về cuộc triển lãm mang tên “Những hiện diện vô hình” tổ chức tại J Artspace, Thủ Đức từ ngày 18.05 đến 02.06.2024:
“Sách vừa là vật liệu, vừa là chất liệu, vừa là nguồn cảm hứng bất tận cho nghệ thuật của tôi.
Là một người gắn bó với sách hơn 20 năm, ăn ngủ với sách, sống chết với sách. Tôi hiểu những niềm vui và nỗi buồn của sách.
Những lúc khó khăn tưởng như có thể buông xuôi, sách lại là nguồn động viên và thường có mặt kịp thời trước những ý định dại dột.
Sách bên tôi. Vô hình. Như những quý nhân không lộ diện.
Tôi luôn trân trọng và biết ơn.
Những hiện diện vô hình!
Một triển lãm nhằm ghi dấu kỉ niệm.
Với sách.”
Trong tuần:
“Tưởng Niệm Alice Munro (1931-2024)” – nhận định/dịch thuật của Nguyễn Đức Tùng
“Cảm Nhận Nhân Đọc thơ ngắn đỗ nghê” – nhận định của Trịnh Y Thư
“Có Gì Mà Phải Vội Vã Nữa Đâu” – truyện ngắn của Hoàng Chính
“Một Thời Hoang Dã” – phần 2 trong truyện bộ ba của Ngự Thuyết
Em thèm nghe nó gọi em bằng ‘mẹ’, dẫu chỉ một lần thôi. Chưa bao giờ em thấy thèm có con như bây giờ. Nó nhìn em bằng con mắt biết ơn. Em nhìn ra như thế chẳng biết có đúng không. Nhưng rồi chính em mới là kẻ mang ơn. Nó đem lại cho em niềm vui làm mẹ.
Ngày 13, tháng 5, năm 2024, Alice Munro qua đời ở thị trấn Port Hope, phía đông Toronto, sau mười năm bị bệnh mất trí nhớ, bệnh ung thư và tim mạch, trong sự thương …
Cristoforo Borri viết về nhân vật mà ông quý trọng và tôn vinh: quan Khám lý Trần Đức Hoà — ân nhân thứ hai của đạo Chúa (sau Minh Đức Vương Thái Phi) — là người đã cứu sống cha Buzomi và mời các giáo sĩ về vùng ông cai trị. Vào năm 1618, trong cơn sóng gió, các giáo sĩ phải lẩn tránh, quan Khám lý Trần Đức Hoà đã cấp nhà ở và dựng nhà thờ các giáo sĩ ở Quy Nhơn, tạo ra cơ sở đạo Chúa ở Nước Mặn.
Như có thần giao cách cảm, bỗng dưng nó quay nhìn tôi. Tôi thoạt tiên ngoảnh nhìn nơi khác ngay, tôi vốn có tánh e ngại, sợ “nó” biết mình nhìn trộm. Nhưng rồi tôi hối hả nhìn lại nó. Chúng tôi nhìn nhau trong một khoảnh khắc rất ngắn mà đã tìm thấy trên mắt của nhau điều đó: “Nó”. Vâng, nó và tôi là “nó” của nhau. Trong hai cặp mắt của chúng tôi đã có sự thỏa thuận ngầm như thế.
Franz Bartelt (1949- ) là nhà văn, nhà thơ, kịch tác gia người Pháp. Về văn xuôi, ông viết tiểu thuyết, truyện ngắn và truyện dài đăng từng kỳ trên báo. Ông đã đoạt nhiều …
Qua [loạt] bài này, tôi đã chứng minh được quốc gia không còn tên ấy đã sản xuất và tiếp tục sản xuất những đàn ông và đàn bà tiếp tục phụng sự, không chỉ cho văn chương, mà cho nhân quần xã hội, dù đã mất đất đứng quen thuộc ở quê nhà ngày nào.
Bùi Vĩnh Phúc đã đưa ngôn ngữ của nhiều thể loại nghệ thuật vào phê bình văn học: những liên tưởng thơ mộng giữa thi ca và nghệ thuật tạo hình, hội họa lập thể, không gian của “những thước phim đen trắng pha đầy chất tượng trưng,” “một thứ siêu hình trắng, buồn, và lặng lẽ”, hay “một tấm áo may cắt trên tấm vải của hiện thực,” …. Đây không còn là ngôn ngữ phê bình của lý tính nữa, mà đã bước vào thế giới ấn tượng, xúc cảm … của thi ca.
Tất cả chúng ta, như những người đọc, đều liên đới chia sẻ cái sống của chữ, của từng quyển sách. Sự trôi qua của thời gian, cũng là của chữ, như thế, gắn kết với niềm yêu, nỗi nhớ, cái thương cái ghét, cái buồn đau xót xa hạnh phúc của tất cả những con người sờ, chạm, nhìn ngắm và chia sẻ cái sống của chữ với cái sống của mình.
Một trong các nghĩa của từ gốc Hán Ai là “ái” (yêu thương), và vì gốc Hán nên cũng là “ái” trong tiếng Nhật, ngôn ngữ được nhắc đến trong tác phẩm. Diễn dịch này không được nêu lên trong tác phẩm, nhưng hiện diện suốt tác phẩm.
Từ tầng thứ 11, tầng thứ 10, tầng thứ 9…
mỗi tầng đều có một công chức bay ra
nhập cùng bọn với anh
kẻ chúi đầu, người bật ngửa, có kẻ chưa kịp mặc quần…
Nhà Phê Bình Văn Học Bùi Vĩnh Phúc là nhà văn, nhà thơ, nhà dịch thuật, nhà giáo và nhà ngôn ngữ học.
Trong cõi phê bình văn thơ vừa mênh mông, dàn trải, vừa tỉ …
Các thành viên trong Ban Biên Tập Da Màu đã góp mặt trong phần hội luận tiếng Việt tại Viet Book Fest, tổ chức tại khán thính đường của Bowers Museum, vào Chủ Nhật, ngày 5 tháng 5 vừa qua.
Chuyến đi Đà Lạt năm Quý Sửu, lúc tôi 11 tuổi, không phải là một chuyến du hành lý tưởng, nhưng nó là điềm báo trước —thế giới hạn hẹp của tôi, căn nhà đường Cao Đạt gần Chợ Lớn, không khí oi bức của thành phố Sàigòn, cảm giác hồi hộp thường xuyên về đời sống, bỗng dưng như được giải tỏa: tôi nhận thức được một khí hậu, hoàn cảnh khác—không hẳn là hoàn hảo—nhưng cũng có những nét diễm ảo khó quên.
Sự tranh công của giáo đoàn Pháp với giáo đoàn Bồ, Ý, qua việc đặt tên thánh cho bà quý tộc, ân nhân đầu tiên của đạo Chúa ở Việt Nam, bắt đầu từ đây. Và việc này là nguồn cội sự trá mạo lịch sử truyền giáo ….
(Trích Đau Khổ Học Việt Nam)
Lời độc thoại của một người lính miền Bắc:
Tất cả bắt đầu bằng lời. Thế là, có những ống dẫn máu từ khắp chiến trường, mà những mưu kế chiến …
Ngày ba mươi tháng Tư. Chính xác là ngày ba mươi tháng Tư năm một ngàn chín trăm bảy mươi lăm. Bốn mươi chín năm về trước. Một ngày thay đổi lịch sử và vận …
The Lesson (1981), tranh Joan Brown
Men sứ trên vải bố
Đặng Thơ Thơ chụp từ Orange County Museum of Art (OCMA)
Bàn về vai trò của ngôn ngữ trong nghệ thuật sân khấu, kịch tác gia người Anh …
Văn chương, nghệ thuật, sân khấu, điện ảnh… là nơi ản náu tương đối an toàn cho sự kỳ thị, sự thù ghét. Khi bị đặt vấn đề, tác giả thường trả lời quanh rằng đó là hư cấu, là tưởng tượng…
Đặng Thơ Thơ chọn cách lý giải cuộc sống qua việc phát hiện và tìm hiểu những cái mất tích trong đời. Nhưng, hình như, chính cái mất tích ấy lại là cái làm nên sự hiện hữu của con người. Một sự hiện hữu đầy ý thức khi con người, hay khi những nhân vật trong truyện, phát hiện ra là mình đang ở trong một vòng quay, một cuộc chơi lớn. Và họ muốn, bằng một cách nào đó, thoát ra khỏi cuộc chơi này. Để nhìn ngược trở lại.
Khánh Trường – Nhà Văn, ngang ngược tung hoành trong 25 cuốn sách. Khánh Trường – Nhà Báo lì lợm qua 12 năm Hợp Lưu gai góc. Khánh Trường – Họa Sĩ, ngỗ nghịch trên 400 bức tranh sơn dầu táo bạo. Và Khánh Trường – Nhà Thơ, với tập thơ mới Thơ Khánh Trường do NXB Mở Nguồn vừa phát hành…
Khi em (tác giả) muốn clone nhân vật tiểu thuyết của mình, thì chị (độc giả) cũng muốn clone chính mình để có thể đọc hết cuốn sách, vì nếu không clone chính mình thành nhiều phó bản, thì chị sẽ thất lạc cái mảnh “chị” đầu tiên giữa những trang sách đưa chị vào một thế giới “Ảo”…
Buổi ra mắt sách Ai của nhà văn Đặng Thơ Thơ, tổ chức hôm Thứ Bảy, 13 Tháng Tư, tại phòng sinh hoạt nhật báo Người Việt, Westminster, có sự tham dự của nhiều văn thi hữu, nghệ sĩ, bạn bè, đồng nghiệp, cùng gia đình của tác giả. Buổi ra mắt sách, không chỉ là giới thiệu quyển tiểu thuyết, tác phẩm thứ ba của nhà văn Đặng Thơ Thơ, mà còn là buổi mạn đàm thú vị, với các diễn giả trong phần nhận định sâu sắc về quyển sách ra mắt, dưới sự điều hợp của cô Lê Đình Y Sa.
Rachel Gold có bằng Cử Nhân Văn Chương Anh và Tôn Giáo Học của Đại Học Macalester và bằng Cao Học về Sáng Tác của Đại Học Hamline, cả hai trường này đều ở Saint …
Tuyển tập “9 Khuôn Mặt. 9 Phong Khí Văn Chương” của Bùi Vĩnh Phúc là những trang sách phê bình văn học độc đáo, nơi đây 9 người cầm bút nổi tiếng của Miền Nam …
Trong cuộc sống lứa đôi, không thể có một người thắng một kẻ thua, bởi có một người thua là cả hai cùng thảm bại. Người ta đã dạy nàng như thế cái hôm hai đứa ngoan ngoãn ngồi nghe chị chuyên viên tâm lý tư vấn chuyện lứa đôi.
Tác phẩm mới của nhà nghiên cứu và phê bình văn học Bùi Vĩnh Phúc, 9 Khuôn Mặt, 9 Phong Khí Văn Chương, 440 trang, đẹp trang nhã, gồm hơn 20 bài viết, tất …
Bắt đầu với Phòng Triển Lãm Mùa Đông, Khả Thể, rồi tới Ai, Đặng Thơ Thơ luôn luôn trải nghiệm đời sống qua sự giằng co liên tục giữa hòa nhập và tách biệt ….Tôi là I. Tôi cũng có thể là tri thức nhân tạo hóa (A.I. – viết tắt của artificial intelligence) ….Tôi là nhân bản. Khái niệm clone trong Ai mang hai nghĩa nhân bản – là bản sao chế tạo/phôi thai từ tế bào người — và cũng là xu hướng, thái độ, kinh nghiệm sống của con người.
Cuốn sách dày 440 trang, chữ nhỏ, gồm các nhận định của Bùi Vĩnh Phúc (BVP) về các nhà văn, nhà thơ đã nuôi lớn một thời tuổi trẻ của tôi. Họ là những cây đa bóng mát của tôi, không chỉ ngoài đời và trong văn học, mà cũng là cả trong các giấc mơ những ngày tôi còn ôm sách tới trường.
Bình Luận mới